Người hùng Trần Công Thành cứu hơn 40 người giữa cơn lũ giữ tại Đắk Lắk
Thứ tư, 26/11/2025 - 06:46 (GMT+7)
TCVM - Trong màn mưa trắng xóa và tiếng người kêu cứu hoảng loạn, một người đàn ông gầy gò nhưng rắn rỏi vẫn không ngừng cắm cúi chèo chiếc ghe nhỏ, lao vào dòng nước dữ.
Những ngày cuối tháng 11, mưa như trút xuống Tây Nguyên, Đắk Lắk chìm trong sắc xám của bầu trời và tiếng gió hun hút dội qua từng mái nhà. Nước lũ từ thượng nguồn đổ về bất ngờ, cuồn cuộn, dữ dằn, cuốn theo đất đá, cây cối và sự bình yên vốn có của bao buôn làng.
Trong màn mưa trắng xóa và tiếng người kêu cứu hoảng loạn, một người đàn ông gầy gò nhưng rắn rỏi vẫn không ngừng cắm cúi chèo chiếc ghe nhỏ, lao vào dòng nước dữ.
Đó là anh Trần Công Thành, người dân xã Ea Kuăng, huyện Krông Pắc – người hùng đã cứu hàng chục mạng người trong trận lũ lịch sử khiến ai chứng kiến cũng nghẹn ngào xúc động.
Khi lũ đến – anh Thành lao ra dòng nước như một phản xạ
Khoảng 3 giờ sáng hôm ấy, nước bỗng dâng lên nhanh đến mức không ai kịp trở tay. Những con hẻm nhỏ ven suối Ea Ktur bị nhấn chìm chỉ trong vài chục phút. Người dân hoảng loạn gọi nhau chạy, nhiều gia đình kẹt trong biển nước đục ngầu, lạnh buốt.
Trong tiếng ầm ầm của dòng lũ, anh Thành cùng vợ mới kịp bế đứa con nhỏ trèo lên gác gỗ. Khi đã đưa vợ con đến nơi an toàn, anh không hề ngần ngại, lập tức quay xuống, dắt chiếc ghe mà anh nuôi để đánh cá cuối tuần, rồi lao mình vào mưa lũ.
Người ta kể lại rằng khi tất cả còn mải lo thu đồ hoặc chạy lên mái nhà, thì anh Thành đã là người đầu tiên chèo ghe ngược dòng nước xiết để tìm người bị mắc kẹt.
Tiếng ai đó gọi lớn: “Có người trôi kìa!” khiến anh càng ghì mái chèo mạnh hơn, mặt nước hắt lên lạnh buốt nhưng không làm anh chùn bước.
Cứu người trong gang tấc – từng phút như giành giật lại sự sống
Ca cứu đầu tiên của anh là hai mẹ con bám chặt vào cây mít trước sân nhà, đôi tay tím tái vì lạnh. Chiếc ghe nhỏ chao đảo giữa dòng nước xoáy, nhưng anh Thành vẫn bình tĩnh tiếp cận, nhoài người kéo từng người lên.
Khi đón được cháu bé khoảng 4 tuổi vào lòng, đầu ghe anh chỉ kịp nói “Cố lên con!” rồi quay tìm đường về điểm tập kết.
Chưa kịp nghỉ, anh lại lao đi vì tiếng người kêu thất thanh từ cuối con hẻm. Một cụ già gần 80 tuổi bị nước cuốn ngã, tay chỉ còn bấu được mép mái tôn.
Anh Thành phải chèo vòng rộng, lợi dụng dòng chảy để áp ghe vào đúng vị trí, rồi dùng dây thừng buộc vào eo cụ, kéo lên ghe trong sự vỗ tay bật khóc của hàng xóm.
Đến trưa, nước dâng cao ngang mái nhà. Anh Thành gần như kiệt sức nhưng vẫn tiếp tục. Có lúc ghe va vào cọc rào, va vào thân cây trôi, suýt lật. Nhưng anh vẫn bấu chặt thành ghe, cắn răng tiếp tục chèo vì anh biết, chỉ cần chậm một phút, tính mạng người khác có thể kết thúc.
Đến chiều, anh Thành đã cứu được 19 người, trong đó có trẻ nhỏ, người già, phụ nữ mang thai và một người bị thương nặng. Đôi tay anh rộp phồng vì lạnh và vì phải ghì chèo liên tục, nhưng anh không hề để ý.

Anh Thành và chiếc ghe đã cứu 40 người
“Cứu người là cứu chính mình” – lời nói giản dị của người hùng
Khi lực lượng chức năng đến hỗ trợ, nhìn thấy anh Thành ướt sũng, mặt tái xanh, nhiều chiến sĩ công an đỡ anh lên bờ, nhưng anh chỉ nói: “Còn người mắc kẹt, để tôi đi tiếp. Ghe tôi nhỏ, vô ngõ hẹp được.”
Lời nói ấy khiến ai nghe cũng nghẹn lòng. Cán bộ xã sau đó phải thuyết phục mãi anh mới chịu nghỉ để kiểm tra sức khỏe. Khi phóng viên hỏi vì sao anh liều mình đến vậy, anh cười hiền: “Thấy bà con kêu cứu thì tôi nhảy xuống thôi. Nước cuốn nhà ai cũng có thể cuốn trôi chính nhà mình. Vậy nên cứu họ cũng là cứu chính mình.”
Tình người sáng lên trong lũ – hình ảnh đẹp của Đắk Lắk
Người dân xã Ea Kuăng kể lại rằng trong suốt trận lũ, chính anh Thành là tia sáng đẹp nhất giữa những giờ phút đen tối. Trong khi nước lạnh buốt cắt da cắt thịt, trong khi mọi người lo chạy lũ, anh lại lao vào nơi nguy hiểm nhất.
Có phụ nữ được anh cứu đến giờ vẫn khóc khi nhắc lại: “Nếu không có anh Thành, mẹ con tôi đã không còn đứng đây. Anh ấy giống như xuất hiện từ bóng tối, đưa chúng tôi đi trong tiếng gió rít.”
Lực lượng công an, quân đội sau đó về ứng cứu càng hiệu quả hơn nhờ những thông tin mà anh cung cấp: vị trí nhà dân còn bị mắc kẹt, điểm nước xoáy nguy hiểm, lối vào các ngõ hẹp.
Một người hùng đời thường – sáng lên bởi lòng nhân ái
Anh Trần Công Thành không phải cán bộ, không phải lực lượng chuyên nghiệp. Anh chỉ là một người nông dân trồng cà phê, sống giản dị, chưa một lần nghĩ mình là “anh hùng”. Nhưng chính tấm lòng ấy, sự quả cảm ấy đã cứu sống hàng chục con người.
Sau lũ, khi nước rút, bà con trong xã mang bánh, mang quần áo đến nhà anh để cảm ơn. Anh chỉ cười bối rối, ngại ngùng: “Lũ lụt còn nhiều người khó khăn lắm. Bà con giúp nhau mới sống được ở vùng này."
Đắk Lắk những ngày qua đầy mất mát, nhưng cũng đầy ấm áp. Trong sự khắc nghiệt của thiên tai, những con người như anh Thành đã cho chúng ta thấy rằng: lòng tốt không bao giờ chìm trong lũ. Nó sáng lên, mạnh mẽ và đẹp đẽ hơn bất cứ điều gì.
Anh Trần Công Thành – người đàn ông bình dị của buôn làng – đã trở thành biểu tượng của tinh thần tương thân tương ái, của lòng dũng cảm và của niềm tin vào tình người giữa bão lũ.
Một người hùng giữa đời thường, nhưng hành động thì phi thường. Và người dân Đắk Lắk sẽ còn nhớ mãi cái tên ấy: Trần Công Thành – người hùng cứu người trong lũ dữ.
Tiến sĩ Nguyễn Thắng Cảnh