Thứ Ba, 28/10/2025 20:27

Tạp chí Việt Mỹ

Tất cả chuyên mục

Xứ Thanh tan hoang sau bão Bualoi, nhưng chưa bao giờ gục ngã

Thứ bảy, 04/10/2025 - 07:08 (GMT+7)

TCVM - Xứ Thanh tan hoang sau bão, nhưng chưa bao giờ gục ngã. Sau lớp bùn đất, sau đống gạch vụn, vẫn le lói ánh sáng của niềm tin và nghị lực.

Miền Trung Việt Nam từ lâu vốn được biết đến như vùng đất đầy nắng gió, nơi mà con người phải gồng mình trước thiên nhiên khắc nghiệt để sinh tồn. Thanh Hóa - xứ Thanh nằm ở dải đất ấy, dù mang trong mình truyền thống lịch sử, văn hóa lâu đời và ý chí kiên cường, nhưng cũng không ít lần phải oằn mình chống chọi với những cơn bão hung dữ từ biển Đông. Sau mỗi trận cuồng phong, quê hương tan hoang, làng mạc tiêu điều, nhưng đằng sau sự đổ nát ấy lại là câu chuyện về nghị lực, tình người, và sức sống mãnh liệt.

Cơn bão đi qua - vết thương ở lại

Khi bão ập đến, biển dâng sóng dữ, gió gào thét xé toang mái nhà tranh, lật ngược cả mái tôn chắc chắn. Cây cổ thụ trăm tuổi bật gốc, ruộng đồng ngập trắng, con đường làng chìm trong bùn đất. Xứ Thanh vốn yên bình với những cánh đồng chiêm trũng, với sông Mã, sông Chu lững lờ trôi, bỗng chốc hóa thành bức tranh tang thương.

Sau bão, đi dọc những ngôi làng ven biển, người ta chỉ còn thấy những mái nhà tốc mái, bức tường sập đổ, đồ đạc trôi nổi lẫn trong bùn. Thuyền bè của ngư dân vỡ nát, nằm chỏng chơ bên bờ cát. Nhiều gia đình trắng tay chỉ sau một đêm, cảnh tượng ấy khiến bất cứ ai chứng kiến cũng không khỏi nghẹn ngào. Nhưng sự tàn phá của bão không chỉ dừng lại ở vật chất.

Những người nông dân mất trắng mùa màng, những người ngư dân mất đi kế sinh nhai. Trẻ nhỏ thất thần trước cảnh ngôi trường của mình tốc mái, bàn ghế ướt nhẹp. Người già ngồi lặng lẽ nhìn căn nhà mà cả đời dành dụm xây dựng giờ chỉ còn là đống gạch vụn.

Nỗi đau chung của một vùng đất

Xứ Thanh sau bão là sự tổng hòa của những tiếng thở dài. Ở vùng ven biển, mất mát nặng nề nhất thuộc về ngư dân. Họ vốn gắn bó với biển cả, dám liều mình với phong ba, nhưng khi thiên nhiên nổi giận, sức người khó mà chống chọi. Một chiếc thuyền bị vỡ không chỉ là tài sản, mà còn là cả tương lai của một gia đình. Trong đất liền, lúa ngoài đồng chìm trong nước, hoa màu héo úa, gia súc chết hàng loạt.

Cơn bão không chỉ cuốn đi tài sản, mà còn làm lung lay cả niềm tin của người dân vào một mùa vụ bội thu. Nỗi đau nối tiếp nỗi đau, xứ Thanh phải đối mặt với cảnh đói nghèo, thiếu thốn sau thiên tai. Và điều đáng sợ hơn cả là sự hoang tàn còn hằn sâu trong tâm khảm con người. Môi khi nhăc đến trận bão đi qua, ai cũng rùng mình. Những ký ức về tiếng gió rít từng cơn, về mái nhà bị tốc bay, về những giọt nước mắt bất lực khi nhìn tài sán mất đi mãi mãi sẽ trở thành nỗi ám ảnh khó phai.

Tình người trong gian khó

Thế nhưng, trong khung cảnh tan hoang ấy, xứ Thanh vẫn tỏa sáng bởi tình người. Người ta thấy những bàn tay nắm lấy nhau để dựng lại mái nhà. Thanh niên trong làng xung phong giúp những gia đình neo đơn thu dọn đống đổ nát. Các đoàn thể, chính quyền địa phương khẩn trương hỗ trợ lương thực, nước sạch, thuốc men.

Đặc biệt, những chuyến xe cứu trợ từ khắp nơi đổ về Thanh Hóa. Nào là gạo, mì tôm, chăn màn, áo ấm... được gửi tới với tấm lòng sẻ chia. Người dân miền Trung vốn quen với gian khổ, nhưng họ chưa bao giờ phải đơn độc. Sức mạnh của cộng đồng, của tình đoàn kết dân tộc đã trở thành chỗ dựa để xứ Thanh đứng vững trước thiên tai.

Trẻ em sau bão vẫn ríu rít đến lớp, dù ngôi trường tạm bợ bằng những tấm bạt che. Người nông dân lại ra đồng dọn từng khóm lúa, khơi thông dòng nước. Ngư dân khẩn trương sửa chữa thuyền bè, chuẩn bị cho những chuyến ra khơi mới. Trong ánh mắt họ, ánh lên niềm tin rằng: "Còn người, còn đất, thì còn tất cả".

Xứ Thanh tan hoang sau bão Bualoi nhưng tình người vẫn ấm áp, tỏa sáng

Bản lĩnh xứ Thanh

Người xứ Thanh từ bao đời nay vốn nổi tiếng cần cù, kiên cường. Từ những ngày kháng chiến, họ đã cùng cả nước vượt qua bom đạn để giành độc lập. Ngày nay, họ cũng gồng mình chống chọi với thiên tai, như một minh chứng cho tinh thần không khuất phục.

Mỗi mái nhà được dựng lại là một niềm hy vọng mới. Mỗi cánh đồng được gieo mạ lại là một lời khẳng định: thiên nhiên có thể tàn phá, nhưng không thể khuất phục được ý chí con người. Người dân Thanh Hóa tin rằng, sau bão giông, đất trời sẽ lại trong xanh, ruộng đồng sẽ lại xanh mướt, và cuộc sống sẽ hồi sinh.

Lời nhắn gửi sau bão

Xứ Thanh tan hoang sau bão là lời nhắc nhở đầy ám ảnh về sức mạnh khốc liệt của thiên nhiên. Nó cũng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về biến đổi khí hậu, về trách nhiệm bảo vệ môi trường, về việc cần có những giải pháp lâu dài để giúp người dân ứng phó. Không thể chỉ trông chờ vào sự kiên cường của con người, mà cần đến sự chung tay của cả xã hội trong việc phòng ngừa và giảm thiểu thiệt hại do bão lũ.

Các công trình thủy lợi, đê điều, hệ thống cảnh báo thiên tai cần được đầu tư đồng bộ. Người dân cần được trang bị kiến thức phòng tránh bão lũ. Và quan trọng nhất, phải xây dựng được một cơ chế hỗ trợ bền vững, giúp người dân khôi phục sinh kế sau mỗi thiên tai.

Xứ Thanh tan hoang sau bão, nhưng chưa bao giờ gục ngã. Sau lớp bùn đất, sau đống gạch vụn, vẫn le lói ánh sáng của niềm tin và nghị lực. Những con người nơi đây, bằng sức mạnh của tình đoàn kết và bản lĩnh kiên cường, sẽ lại gây dựng nên một Thanh Hóa xanh tươi, trù phú. Thiên nhiên có thể thử thách, nhưng không thể dập tắt khát vọng sống của con người. Và chính từ trong gian khó, vẻ đẹp chân thật nhất của xứ Thanh - vẻ đẹp của sự bền bỉ, tình người và hy vọng - lại càng tỏa sáng.

Tiến sĩ Nguyễn Thắng Cảnh

Tag (S):

tin mới cập nhật