Những ngày qua, bão số 3 cùng hoàn lưu bão đã để lại một dấu vết tàn khốc trên dải đất phía Bắc của Tổ quốc. Cuốn theo dòng lũ ấy đã có rất nhiều ước mơ dang dở, rất nhiều trang sách đã ghép lại ngay khi năm học mới 2024 - 2025 chỉ mới bắt đầu...

Tính đến 23 giờ ngày 14/9, tổng hợp báo cáo của các địa phương cho thấy, đến nay có 52 học sinh, trẻ em bị tử vong, 3 học sinh mất tích, 8 học sinh bị thương, 3 giáo viên tử vong, 1 giáo viên mất tích.

 Mỗi một học sinh là một mảnh ghép của một gia đình vỡ vụn, là cả một tương lai tan nát trước cơn giận dữ của thiên nhiên. Ai có thể không khỏi nghẹn ngào khi nghĩ đến những đứa trẻ, vốn chỉ mong được đến trường, nay đã phải từ giã cuộc đời trong cơn bão kinh hoàng?

Ngôi trường – nơi tưởng chừng là chốn an toàn nhất, nơi các em lẽ ra được học tập và vui chơi, giờ đây trở thành chứng tích của sự mất mát và đau thương.

Những chiếc bàn học lạc trôi trong nước lũ, những cuốn sách vở ướt đẫm, nhòe nhoẹt không còn chữ.

Có bao nhiêu ước mơ bị chôn vùi dưới lớp bùn đất, bao nhiêu hy vọng vụn vỡ theo dòng nước xiết?

Những ngày tháng tựu trường, khi các em đáng lẽ đang hân hoan trong tiếng trống khai trường, thì giờ đây chỉ còn là nước mắt và nỗi đau không nói nên lời.

Ai sẽ trả lời cho câu hỏi đau lòng của những người mẹ đã mất con trong cơn bão?

Ai sẽ xoa dịu nỗi đau khi họ nhìn vào chiếc giường trống, bộ quần áo còn vương mùi hương của con mình mà giờ đây chỉ còn là ký ức?

Những hình ảnh thật quá xót xa. Ảnh: CTV 

Những đứa trẻ ấy, chúng đã có những giấc mơ, những niềm vui nhỏ bé, nhưng giờ đây, chúng đã rời xa cuộc đời này trong một cách đau đớn đến không ngờ.

Nhìn vào những ngôi trường trống vắng, chúng ta không khỏi nghẹn ngào. Cả một hệ thống giáo dục bị tan hoang, lớp học ngập chìm trong nước, thiết bị học tập, máy tính, bàn ghế hư hỏng hoàn toàn.

Ở Yên Bái, gần 20.000 học sinh đã mất đi sách vở, mất đi những thứ vốn dĩ là cơ hội để các em tiếp tục hành trình học tập.

Trong những khoảnh khắc đen tối nhất, con người chúng ta lại tìm thấy hy vọng nơi tình yêu thương và sự sẻ chia.

Bộ Giáo dục và Đào tạo, cùng các nhà xuất bản và hàng triệu người dân trên khắp cả nước, đã không ngần ngại chung tay hỗ trợ. 2.000 bộ sách được gửi đi, 12,5 triệu bản sách được huy động, và những cuốn sách mới đang gấp rút in ấn, để các em có thể trở lại lớp học.

Nhưng hơn cả, đó là tấm lòng của mỗi người Việt Nam dành cho những đứa trẻ không may, cho những gia đình đang chịu cảnh tang thương.

Có lẽ, trong lúc này, tiền bạc không thể bù đắp được nỗi đau. Nhưng những hành động đầy yêu thương này là lời nhắn nhủ rằng, dù khó khăn đến đâu, chúng ta sẽ không để các em bị bỏ rơi.

Những gì còn lại trong trường học sau lũ dữ. Ảnh: CTV 

Mỗi cuốn sách, mỗi bộ bàn ghế, mỗi đồng tiền đóng góp là một lời khẳng định: “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua”.

Những giọt nước mắt đã rơi, nhưng chúng ta sẽ cố gắng để làm khô đi những giọt nước mắt còn lại, để tương lai không bị lụi tàn trước thiên tai.

Đối với những người làm cha mẹ, mất đi đứa con mình yêu thương là nỗi đau không thể diễn tả.

Đối với thầy cô, nhìn học sinh của mình rời xa cuộc đời là nỗi mất mát không thể nào nguôi. Nhưng trong nỗi đau, chúng ta không thể từ bỏ hy vọng.

Cơn bão đã đi qua, nhưng hành trình xây dựng lại tương lai cho các em vẫn còn tiếp tục.

Mỗi người trong xã hội cần góp một phần nhỏ bé của mình để không chỉ tái thiết lại hệ thống giáo dục mà còn mang lại niềm tin cho các em về một ngày mai tươi sáng hơn.

Chúng ta không thể mang các em trở về, không thể thay đổi được những gì đã xảy ra.

Nhưng chúng ta có thể trao cho những học sinh còn lại cơ hội được tiếp tục ước mơ, tiếp tục học tập.

Những ngôi trường sẽ lại đứng vững, những cuốn sách sẽ lại nằm ngay ngắn trên bàn học, và những tiếng cười sẽ lại vang lên trong lớp học.

Hoàng Quỳnh